Dịch bệnh xuất hiện tại Việt Nam đến nay đã trên dưới 2 năm. Tình hình lây nhiễm trong cộng đồng ngày càng nhanh và khó kiểm soát. Sự ảnh hưởng của nó đối với đời sống, công việc, sinh hoạt hàng ngày của người dân ngày càng nghiêm trọng theo chiều hướng tiêu cực.
Nhưng chưa bao giờ chúng ta lùi bước trong hành trình không 1 ai bị bỏ lại. Từ các cơ quan, đoàn thể, cho đến các tổ chức cá nhân. Tất cả đều muốn chung tay, đóng góp 1 phần nhỏ bé vào công cuộc chung của nhà nước.
Trong hoàn cảnh khó khăn đó, 1 cân gạo, 1 chút tiền cũng là quý. Không ai dám phủ nhận công sức mà mọi người bỏ ra. Nhưng mấy hôm nay, thứ khiến cộng đồng xôn xao lại chính là “thái độ” của 1 bộ phận “người – làm – từ – thiện”.
Họ không chỉ tặng quà, họ còn tặng cho những người nghèo cả những tiết học “giáo dục công dân” miễn phí. Họ “dạy dỗ” những cụ già phải biết nói “Cảm ơn” chứ đừng nhận quà xong là luôn mồm “mô phật”. Họ làm từ thiện trên bản chất của việc “xin-cho” chứ không hẳn là giúp đỡ.
Khi làm “từ thiện”, họ luôn hướng tới 1 mục đích là “để phúc cho con cháu” hay “tích đức cho bản thân” chứ không nhiều người nghĩ đó là hành động vì cộng đồng.
Tất nhiên, vì mục đích nào đi chăng nữa thì những gì họ làm đều đáng quý nhưng xin hãy giữ 1 thái độ đúng mực với những “người nghèo”, bởi nếu họ biết cách cư xử, biết cách nói năng, biết cách làm vừa lòng bạn thì có lẽ cuộc đời họ không phải gắn với chữ “nghèo”.
Cho người khác 1 cân gạo, 1 túi bánh – chưa chắc bạn sẽ làm họ tốt lên nhưng ít nhất bản thân bạn cũng đã mang được cái danh “người tốt”. Nên đừng để mình “từ thiện… thành ác”, đừng hy vọng được báo đáp mà cứ nghĩ hãy cho đi đã nhé!!!!
——–