Người phụ nữ hỏi lão già: “Ông bán số trứng này giá bao nhiêu?”
Lão bán trứng trả lời: “3.000₫ một quả, thưa bà”.
Người phụ nữ liền nói: “6 quả 12.000₫, không bán tôi mua chỗ khác”.
Lão bán trứng nói: “Cứ mua với cái giá mà bà muốn. Có thể đây là khởi đầu tốt, bởi từ sáng tới giờ tôi vẫn chưa bán được quả nào”.
Người phụ nữ lấy những quả trứng và rời đi, lòng thầm đắc thắng.
Bà ta ngồi trên chiếc ô tô ưa thích của mình, tới một nhà hàng sang trọng để dùng bữa với bạn bè. Ở đó, bà và người bạn gọi bất cứ món ăn nào họ thích. Sau đó, bà ra quầy thanh toán. Hóa đơn trị giá 1.950.000₫ nhưng bà ta trả tới 2 triệu và còn dặn người chủ nhà hàng không cần thối lại.
Tình huống này xem ra khá quen thuộc với người chủ cửa hàng, nhưng thật quá nhẫn tâm với ông già nghèo khổ bán trứng gà kia.
Vấn đề mấu chốt ở đây là: Tại sao chúng ta cứ phải tỏ ra quyền lực với những người nghèo khó? Và tại sao chúng ta luôn hào phóng với những người thậm chí không cần đến sự hào phóng của chúng ta?
Có lần tôi đọc được ở đâu đó một câu chuyện:
“Bố tôi có thói quen mua những thứ đồ nho nhỏ với giá cao từ những người nghèo khó, mặc dù ông không hề cần đến. Thỉnh thoảng ông thậm chí còn trả thêm tiền cho chúng. Tôi bắt đầu để tâm đến hành động này và hỏi bố tại sao lại làm như vậy? Bố tôi bèn nói: “Đó là quỹ từ thiện được bao bọc bởi phẩm giá, con yêu ạ”.
Bài học:
Đừng keo kiệt với người nghèo khó đặc biệt là người già cả càng không nên. Ngược lại, đừng hoang phí với người không cần đến sự “hào phóng” đó. Nếu bạn hành động như người phụ nữ kia thì quả là ngu ngốc, làm vậy chỉ khiến phước báu hào mòn dần thôi.
Hãy cho đi khi có thể nhưng chỉ với người thực sự cần. Sự giúp đỡ đáng trân quý, có giá trị là đúng người đúng lúc và xuất phát tự sự chân thành của trái tim mong người tốt hơn.
Tôi biết hầu hết mọi người sẽ không chia sẻ thông điệp này, nhưng nếu bạn nghĩ rằng mọi người cần biết đến nó, vậy hãy lan tỏa nó.