Thỉnh thoảng bạn cần đi xa, không phải để cho ai đó nhận ra vị trí của bạn trong lòng họ. Mà để chính bạn hiểu và nhận ra giá trị của chính bản thân mình.
Giữa người với người đừng nói đến chuyện xứng hay không xứng, phù hợp là tốt rồi. Còn sự cô đơn, kể ra, nếu nói một cách lãng mạn, thì là sự tự do hoàn toàn.
Càng trưởng thành, bạn sẽ nhận ra rằng tranh luận đúng sai, hơn thua với người khác đôi khi không còn quan trọng nữa. Quan trọng hơn cả là mình được bình yên, nhẹ đầu là đủ.
Cuộc đời là 1 cuốn phim, mà bạn là diễn viên chính. Khi ai đấy bước qua cuộc đời bạn, hãy trân trọng họ, yêu thương họ, chân thành đới với họ, giành cho họ những gì tốt đẹp nhất mà bạn có thể bởi vì họ là những người góp phần cho vai diễn của bạn trở nên thành công.
Khi ai đấy bước ra khỏi cuộc đời bạn, hãy để họ ra đi. bạn đừng buồn, đừng tuyệt vọng, đừng niếu kéo, cũng đừng hờn trách hay căm ghét họ, bởi lẽ họ không phải là người xấu, không phải họ quay lưng với bạn, mà chỉ là vai diễn của họ trong câu truyện của cuộc đời bạn đã kết thúc, và họ ra đi chẵng qua chỉ là sự khởi đầu cho 1 vai diễn khác, của 1 diễn viên khác mà thôi.
Nếu cuộc đời bạn đã là một cuốn phim thì mọi chuyện xảy đến với bạn đã nằm trong kịch bản của số phận. Chuyện gì cần đến không sớm thì muộn nó cũng sẻ đến. Chỉ cần bạn đã có sự cố gắng thì mọi chuyện xảy đến, hảy chấp nhận nó với một tâm thái bình thường.
Số phận của bạn không bao giờ kết chặt với những ai đã quyết tâm rời bỏ.